Ran ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn tuyết rơi.
Bây giờ, cô đã 24 tuổi, là một nhà tâm lí
Anh còn yêu cô không?
Anh còn nhớ cô không?
Cô luôn tự hỏi mình những câu hỏi như thế!
Nước mắt cứ lăn dài trên gò má.
Đêm qua, cô mơ thấy ác mộng. Cô lê lết ở trong rừng vì bị thương. Đúng lúc đó, Shinichi xuất hiện. Cô hét lên: " Shinichi - kun! Cứu tớ với!" Nhưng anh chỉ cười gian xảo vào mặt cô và bỏ đi. Ngay khi gặp giấc mơ, kể cả trong mơ hay ngoài đời thì cô cũng khóc.
Conan's POV
Tôi lặng lẽ nhìn em khóc bên cửa sổ.
Không cần đoán, tôi cũng biết những giọt nước mắt thiên thần ấy là vì tôi.
Vì tôi mà em tối ngày đau khổ.
Sao tôi nó được tôi chính là Shinichi.
Tôi cũng chẳng thể nặng lời với Haibara được.
Cô ấy chịu quá nhiều đau khổ rồi. Hơn cả Ran.
- Chị Ran...- tôi nói.
- Hơ! Conan - kun! - Ran giật mình - Em về rồi à! Chị đi làm cơm tối nhé!
- Vâng!
Ran's POV
2 tháng sau...
- Xin lỗi cô, cô Mouri! - bác sĩ Miyako nói - Cô đã bị ung thư phổi.
- Dạ! Liệu có chữa được không thưa bác sĩ? - tôi lo lắng.
Bác sĩ Miyako loay hoay:
- À! Thực ra thì nếu bị nhẹ thì không thành vấn đề. Nhưng cô lại bị nặng, rất nặng. Tôi e rằng cô sẽ chỉ sống được 2 tuần nữa thôi! Tôi rất tiếc.
Tôi buồn bã.
- Không sao! Cám ơn cô.
Cạch...
- Ran! Tình hình thế nào rồi? - mẹ tôi - Kisaki Eri, hỏi.
- Ko sao mẹ ạ! - tôi xua tay. - Chỉ làm việc quá sức thôi!
Conan 's POV
Hôm nay là sinh nhật Sonoko tròn 24 tuổi.
- Happy birthday SONOKO! - Mọi người reo lên.
Tôi liếc qua chỗ Ran. Cô ấy có vẻ mệt mỏi, đau đớn. Mồ hôi chảy trên mặt. Tôi bắt đầu lo.
- A A A A! - Ran ôm ngực hét và ngã quỵ xuống.
- Ran! - mọi người đỡ cô ấy dậy.
Tôi chộp lấy cái túi xách của cô ấy, lục tìm. Đây rồi! Kết quả kiểm tra bệnh 2 tuần trước.
Tên bệnh nhân: Ran Mouri.
Kết quả: bị bệnh lao phổi nặng. 2 tuần sau có thể dẫn đến tử vong.
Trời ơi! Tại sao cô ấy ko nói? Việc nghiêm trọng như vậy sao cô ấy lại giấu.
Tôi chạy tót đến nhà bác Agasa.
- HẢ? - Haibara thốt lên. - Nhưng tớ tưởng cậu bảo sau bữa tiệc mới đưa thuốc giải?
- Lắm lời! Đưa đây!
Tôi uống ực...
Ran 's POV
- Ran! Cố gắng lên! Cậu sẽ ko sao! Tớ hứa! - Sonoko đau khổ. Còn mẹ tôi thì giàn giụa nước mắt. Có vẻ như họ đã đọc tờ kết quả xét nghiệm kia.
- Shinichi! Cậu ở đâu? Cứu tớ với! - tôi đau khổ. Nước mắt lại lăn xuống. Tôi sợ rằng mọi thứ sẽ giống y như trong giấc mơ đó. Cậu ấy sẽ lại bỏ tôi. Rồi 1 tiếng nói quen thuộc cất lên:
- RAN!
Là Shinichi! Chính là cậu ấy. Cậu ấy đã đến. Tôi mỉm cười.
- Ran! Cố lên! - Shinichi chạy sang bên cạnh Sonoko, ôm chặt tôi.
Bíp bíp...
Một đường thẳng chạy trên đường điện tâm đồ. Đôi mắt tôi dần nhắm lại. Nhưng tôi vẫn cười thật hạnh phúc. Vì tôi đã được nhìn thấy Shinichi lần cuối. Vì cậu ấy đã ko bỏ tôi.
END[/i]
- Trích dẫn :